Quyển “Chúc Do khoa” này có từ những ngày đầu tôi làm pháp sư. Giờ thì là pháp sư phù lục chuyên nghiệp chứ học lúc đầu thì thầy tôi nói là làm pháp sư phải học 4 thứ là “Nho – Y – Lý – Số”. Nguyên chữ “Phù thủy” là đạo bùa đốt trong nước.
Thời thủy tổ của đạo thì bệnh dịch có nhiều, tổ sư bèn lấy thuốc cùng đạo bùa đốt lên cho vào nước để cứu dân. Cũng có thể nói, nguồn gốc đạo của chúng tôi chính là chữa bệnh. Giờ đây, khoa học phát triển rực rỡ. Những khoa bùa chú trị bệnh này bị liệt vào hàng mê tín dị đoan. Người ta ra sức bài trừ để chứng minh cho những thành tựu vĩ đại của y thuật hiện đại.
Sách Chúc Do Khoa – Huyền Trí
Đúc kết lại cũng có hai nguyên nhân: thứ nhất, sau những biến động của xã hội và sự phát triển không ngừng của khoa học – thì những bài thuốc hay phương thuật này không còn phù hợp nữa, dần dần bị mai một… làm 1 đạo bùa thì mất khoảng nhanh nhất là 1 giờ đồng hồ, nhưng uống 1 viên thuốc tây thì hết không quá 5 giây, hiệu lực mà bùa chú chữa bệnh không thể nào nhanh bằng tây y được.
Thứ hai, thầy dởm hiện nay quá nhiều, lại còn vỗ ngực cho ta là tài giỏi có thể trị bách bệnh. Cái loại thầy này phần lớn là xét đoán tâm lý con người, “mềm thì nắn rắn thì buông”, đấy là chưa nói đến chúng còn quay phim kỹ xảo đưa lên internet để mỵ dân.
Thuật chữa bệnh này cũng phải tuân thủ các quy trình xem bệnh cũng đủ cả “vọng – văn – vấn – thiết” cho đến “đối chứng lập phương”. Bùa vẫn phải có thuốc, bùa chỉ là “tá – sứ” cho thuốc là “quân – thần” mà thôi.
Thuốc lại phải tinh thông, có thầy tham nói là bệnh của bà phải dùng bùa này nấu cùng Nhân Sâm và Linh Chi; người nhà không biết, cứ ý lời thầy mà làm chứ có đâu biết rằng: Nhâm Sâm mà nầu với Linh Chi thì chỉ thành nước lã mà thôi.
Tổ sư Hải Thượng Lãn Ông cũng đã có lần gây chết người theo câu chuyện này: Có cái chị này đến xin thuốc độc cho chồng chết, ông bèn lấy đưa cho vài chỉ Cam Thảo, nói đây là thuốc độc về nấu canh cho ông ta uống thì chết ngay.
Ngài chỉ nghĩ là vợ chồng nó xung khắc một chút là hết thôi, nên đưa vài miếng Cam Thảo cho chị ta để chị ta hạ hỏa. Vài ngày sau, chi nhà vác cái mặt hơn hớn sang tạ ơn vì đã giết được chồng. Ngài hỏi cho thuốc vào cái gì; thưa: cho vào cháo cá chép.
Vậy là Cam Thảo nấu với cá chép lại là độc dược. Vì chuyện này mà ngài ân hận mãi. Hồi tôi còn trong quân đội, có anh bạn hay uống rượu về quậy phá. Cấp trên biết chuyện nói tôi làm sao cho anh ta nằm im vài ngày, chiều ý, tôi xuống bếp lấy nhọ nồi nơi chảo cơm vẽ 1 chữ “tĩnh” rồi bảo đốt cho anh ta uống.
Sau chừng 2 giờ thì anh ta ói mửa tràn lan, và quả nhiên nằm im vài ngày vì bệnh. Cấp trên ban khen tôi. Tôi lấy làm lạ, tôi đâu có làm phép tắc gì đâu mà lại như vậy. Hóa ra, cậu giúp việc đã hòa tro bùa vào trong chè đậu đen cho anh ta uống.
Mà trước đó anh ta đã ăn 1 bữa thịt chó tẩy trần. Cũng vì việc này mà tôi ân hận mãi. Y thuật đều phải có kiêng cữ những điều xung khắc. Hồi còn một trang web huyền thuật tiếng Việt đầu tiên, tôi cũng viết vài bài y dược, chủ trang web lập tức phản đối, ông ta đâu còn nhớ lúc ông ta tham gia chiến tranh, cũng nhờ học vài món Thất Sơn và phù chú trị bệnh mà còn giữ được cái mạng ông ta đến giờ.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.